nếu ánh trăng có thể quay lại

Cùng với những cách lên đồ, combo và chơi Aphelios sao cho hiệu quả nhất với Apkhayp Blog. Nội dung chính [ hide] 1 Bảng ngọc Aphelios. 1.1 Bảng ngọc Aphelios AD. 2 Lên đồ Aphelios. 2.1 Trang bị khởi đầu. 2.2 Lên giày Aphelios. 2.3 Trang bị chính. 2.4 Trang bị tùy chọn. Nếu gương quay M đứng yên hay có vận tốc quay nhỏ, ánh sáng đi về theo quỹ đạo SIJS 1 JIs.Ta có ảnh cuối cùng s.Nếu gương M quay với vận tốc lớn thì trong thời gian ánh sáng đi về trên quãng đường JS 1, gương M đã quay được một góc α. Do đó trong lần 3. Xoay lưng. Xoay lưng rất khó chụp vì ít điểm nhấn. Những thứ có thể tạo sự hấp dẫn cho người mẫu khi chụp xoay lưng: chân, mông, tóc, đường cằm, eo, đường lưng (nếu mặc áo hở lưng hoặc không mặc gì). - Cố gắng tạo đường cong cơ thể bằng cách chống tay vào Không thể hình dung rằng vũ trụ quay có thể ảnh hưởng đến nước, do đó Niutơn khẳng định cần thừa nhận rằng sự quay của thùng nước là tuyệt đối. Trong thời gian 10 năm sau khi công bố thuyết tương đối hẹp, Anhxtanh đã suy nghĩ nhiều về sự việc này. Ngày con nước lưu truyền trong dân gian Việ t được coi là một ngày xấu, trăm sự đều kỵ, nhất là sự việc xẩy ra lại rơi vào giờ con nước xuống. Ngày con nước liên quan đến thủy triều, tức là liên quan đến sức hút của mặt trăng và mặt trời đối với trái đất mà cơ thể con người ta thì 70% là nước Verheirateter Mann Will Sich Mit Mir Treffen. Giới thiệu Tác Giả Xuân Sơn Tái Tửu Thể Loại Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, vườn trường, nhẹ nhàng. Độ dài 45 chương + 8 phiên ngoại Editor Doris, Ying, nhà Kỳ Giản Niệm. Trạng Thái Hoàn Bìa Đông Ấm Giới Thiệu Lúc học cấp ba, Vọng Thư có thích một người. Cậu ấy rất ấm áp và nhiệt huyết, rất nhiều bạn học nữ lớp khác ngắm cậu ấy qua cửa sổ. Sau đó thì thì thầm to nhỏ với mấy cô bạn bên cạnh. Nhưng Vọng Thư sẽ không nói cho ai biết. Cô cất giấu những suy nghĩ của mình, nghiêm túc thích cậu, lặng lẽ nhìn cậu, cố gắng đuổi theo cậu. Nhưng mỗi khi gặp mặt cậu ấy, cô lại chẳng dám ngẩng đầu. Cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có hồi đáp. Nhưng mà. Nhưng mà. Nếu ánh trăng có thể quay lại, thế giới này có lẽ sẽ rất nhẹ nhàng 1. Đại cẩu chói loé nhẹ nhàng vs Học bá giấu kỹ tính tình. Song hướng yêu thầm, một người cứu rỗi. 2. 1v1, ấp ám chữa khỏi hướng nội, ngọt ngào nhưng hơi chua, phiên ngoại là góc nhìn của nam chính. 3. Tên truyện dựa theo từ ngữ trên internet. Tag Yêu sâu sắc,tình yêu và cuộc sống, vườn trường, ngọt. Từ khóa tìm kiếm Vai chính Vọng Thư, Lăng Việt ┃ Vai phụ Quý Ngâm Thu, Lưu Bác Văn ┃ Tag khác Yêu thầm, chữa khỏi. Một câu tóm tắt Chạy về ánh sáng phía trước, anh ở bên cạnh em! Đây là lần đầu tiên cô bằng mặt mà không bằng lòng, biết rõ Hà Nguyệt sẽ không cho phép cô làm nhưng vẫn khăng khăng làmCô giống như là cố đem tay của mình vươn ra khỏi căn phòng tối, cảm nhận được cơn gió đầu Thư giống như không có chuyện gì, bình tĩnh quay người lại “Bài văn làm sao vậy mẹ?”“Phụ huynh trong diễn đàn đều nói con viết bài văn kia là cho đài phát thanh?”“À? Bọn họ nói sao vậy?” Cô làm như thể mình mới biết vậy, tò mò nhìn của phụ huynh khác đối với mình.“Chuyện này không có liên quan đến bọn họ nên không xảy ra chuyện gì quá lớn!” Hà Nguyệt đã nói hai lần nhưng lần nào cũng bị Vọng Thư lảng tránh, có chút tức giận “Vọng Thư, chuyện này nên để thầy cô hiệu trưởng giải quyết, con xen vào làm gì? Con nhìn xem, chuyện đã lâu như vậy thì con nhảy ra làm gì?”Giọng bà ấy rất lớn, nói hết câu này đến cái khác, không có ý định dừng lại, rất có cảm giác hùng hổ bắt nạt người khác.“Con đúng là ngu ngốc, tự nhiên đứng ra làm chim đầu đàn, không biết sau lưng con có bao nhiêu người chê cười con đâu!”“May lỡ con bị giáo viên ghim’ thì làm sao bây giờ?”“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, hiện tại con nên lấy việc học là việc quan trọng nhất, ít chú ý đến mấy chuyện lung tung, lộn xộn đó!”“Còn như vậy thì mẹ sẽ tịch thu điện thoại của con, không cho mang đến trường nữa.”Vọng Thư cau mày, qua một lát mới bình tĩnh nói “Con không quan tâm chuyện đó, nhà trường chỉ bảo con viết một bài văn thôi, không có liên quan đến đài phát thanh.”“Thật không?”“Vâng ạ. Hơn nữa, nếu hiệu trưởng muốn dẹp đài phát thanh thì cũng không duyệt bài văn của con đâu.”“Hơn nữa giáo viên ngữ văn còn muốn con gia nhập câu lạc bộ phát thanh.” Cô quan sát vẻ mặt của Hà Nguyệt, thấy bà ấy cau mày, có dấu hiệu tức giận thì nhẹ nhàng nói thêm “Nếu tham gia thì cũng có thể viết vào học bạ, có lợi cho chiêu sinh đại học.”Hà Nguyệt nghi ngờ nhìn cô, trong lúc nói chuyện Vọng Thư đều cầm lấy cặp của mình, cả người thả lỏng, không có biểu hiện căng thẳng hay chột dạ cô nâng mắt lên nhìn thẳng người khác, đôi mắt cô híp lại, hoàn toàn che dấu đi sự bướng bỉnh, lộ ra con ngươi trong sáng, nhìn rất đơn thuần, vô tội.“Tốt nhất là không nên tham gia mấy câu lạc bộ này, nhưng nếu mà cô Viên cứ muốn con vào thì con nên vào.”“Vâng ạ.”Vọng Thư trở mình trên giường, chờ ở ngoài không còn ai nữa thì lặng lẽ bật đèn, mở cuốn sách《 Hôm nay bạn thật đẹp 》, im lặng ngắm nhìn chú khủng long dễ hôm sau thức dậy, Hà Nguyệt không có ở nhà, có lẽ là đi ra ngoài mua đồ ăn. Trên ghế móc một chiếc áo khoác nam, đầy mùi thuốc lá, từ xa cũng có thể ngửi Thư và Vọng Dự từ trong phòng đi ra “Dậy rồi à?”“Vâng ạ.”“Gần đây học thế nào?”“Khá tốt ạ.” Vẫn là những câu hỏi cũ, Vọng Thư cũng đoán được câu tiếp theo là khi cuộc nói chuyện cũng có thể thể hiện rất nhiều thứ. Hà Nguyệt mới khi nói đến việc học đều có thể nói rất nhiều thứ, bài thi toán lý hóa, từ vựng tiếng anh, mà Vọng Dự chỉ có thể hỏi mấy câu chung chung vậy thôi.“Phải chú ý sức khỏe của mình, đừng quá mệt mỏi, sức khỏe là quan trọng nhất.”“Vâng ạ.”Vọng Dự cầm lấy chiếc áo khoác “Ba có việc phải đi ra ngoài một lát, nên không ở nhà ăn, lát con nói với mẹ con.”Vọng Thư im lặng, nhìn ông thay giày rồi rời lát sau, Hà Nguyệt mua đồ ăn trở về “Ba con đâu?”“Vừa mới ra ngoài rồi ạ.”“Hừ, mỗi ngày đều chạy ra ngoài, ông ta không xem nơi này là nhà à?” Bà ấy nổi giận đùng đùng vào bếp, bắt đầu rửa tay nấu Thư đứng trong phòng khách một hồi, cảm giác cô như một cành cây nhỏ còn cơn buồn ngủ là một vũng bùn, đang cố hết sức kéo cô xuống.—-Ngủ qua một giấc, Vọng Thư đã làm xong mấy câu hỏi bài tập, lấy cô phải đi mua sách, cô liền đến tiệm cà phê sách mà mình tiệm là một đôi vợ chồng trẻ, hai người mua một căn nhà mặt tiền, tự mình trang trí nội. Cánh cửa trang trí bằng hoa quấn quanh, bên trong còn có mùi gỗ thơm phải cánh cửa là bàn làm việc, buổi chiều đôi vợ chồng sẽ trang trí những món đồ nhỏ xinh bằng gỗ, nhìn sang hướng khác sẽ là những kệ sách đan xen cùng với chỗ ngồi. Bên trong là một khu vực nhỏ, trải những tấm thảm lông và sô pha mềm mại, thư giãn rất đã dành ra nửa buổi chiều để tìm sách, sau đó mới về nhà thu dọn đồ đạc quay lại trường cô chuẩn bị rời đi mới nhớ ra là bánh kem mà Quý Ngâm Thu cho cô mới ăn một hộp, cô suy nghĩ rồi yên lặng ăn hết bánh kem vừa mới lấy ra từ tủ lạnh, hơi lạnh từ thực quản lan đến dạ dày, rồi từ từ lan ra cả người. Vọng Thư uống vài ngụm nước ấm nhưng không thể làm tan hơi lạnh trong sáng hôm sau, Quý Ngâm Thu vẫn còn đang mơ màng buồn ngủ thì đến hỏi cả nhà có ăn bánh kem thế nào.“Bọn họ đều cảm rất ngon.” Vọng Thư nghe thấy chính mình cảm thấy rất rõ thấy rất ghét chính mình, một câu nói dối lại nói thêm một câu nữa, chỉ có thể để vết thương thối rửa dưới mặt hồ bình lặng.“Vậy là được rồi, mẹ mình bắt mình nhất định phải hỏi đấy!”“Nhưng mà mình nghĩ, nếu nó không ngon thì cậu khó nói ra lắm đó!”“Cho nên mẹ mình chắc là lừa dối người khác thôi.”“Mẹ cậu chắc muốn khẳng định tay nghề thôi.”“Người lớn nhưng tính cách giống đứa trẻ.”“Đúng rồi, mình kể cho cậu nghe.” Quý Ngâm Thu đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng nhìn Vọng Thư mà kể chuyện mới xảy ra cuối tuần.“Làm sao vậy?” Vọng Thư ngẩng đầu rất nghiêm túc khi người khác kể chuyện, sẽ im lặng mà nghe, không chen lời nên làm người khác nảy ra sự tin tưởng.“Hôm thứ bảy mình xem tiểu thuyết bị ba mẹ mình phát hiện!”“Mẹ mình bảo mình tìm gì đó trên điện thoại nhưng mà mình đang đọc tiểu thuyết.”“Khi mở khoá màn hình, giao diện là cảnh nam nữ chính đang hôn đấy! Viết như thật, sống động khiến người khác nuốt nước miếng.”“Mẹ cậu mắng cậu?”“Nếu mắng thì tốt rồi.”“Mấu chốt là ba mẹ mình cùng nhau nghiên cứu cẩn thận, còn dùng bộ dáng của giáo viên để phân thích tại sao mình thích đọc thể loại đó.”“Cứu mạng!” Quý Ngâm Thu vỗ trán, làm ra vẻ không thể chịu đựng được “Đó chỉ là một cuốn cưới trước yêu sau đơn giản ngọt ngào thôi!”“Tại sao cậu lại thích đọc thể loại đó vậy?”“Đương nhiên là do mình là nhà phê bình truyện sắc nha! Có thể quang minh chính đại chiếm tiện nghi đó!”“Thật không dám tưởng tượng vẻ mặt của họ khi thấy doi* đâu.”*Doi đầu tiên được lan truyền từ fandom, và sau đó lan sang Weibo, trở thành một từ vựng phổ biến cho người hâm mộ CP. Ở đây có thể hiểu là ảnh nóng đó, cre Thư nghe theo lời cậu ấy nói thử tưởng tượng một chút, thật sự quá đáng bình tĩnh nói “Ít nhất lúc đó cậu không xem cảnh nam chính ép nữ chính 419 trong truyện người lớn.”“Đúng là vậy thật.”“Vậy ba mẹ cậu phân tích cái gì vậy?”“Không phân tích gì cả, bọn họ không thể hiểu được hạnh phúc của mình nên cuối cùng chỉ nói có thể xem nhưng không được ảnh hưởng đến tam quan và sinh hoạt hằng ngày.”“Với lại chọn phổ cập tình yêu khoa học cho mình, thuận tiện còn nhét cho mình một bát thức ăn cho chó!”Vọng Thư cảm thấy ba mẹ của Quý Ngâm Thu thật sự có thể làm cô kinh ngạc, cô còn phát hiện, thì ra ở trên đời này còn vẫn còn một mối quan hệ ba mẹ con cái tốt như thời gian nghỉ giải lao, Vọng Thư đi đến phòng của tổ ngữ văn và nộp cho giáo viên ngữ văn của mình là Viên Thịnh Dung một tờ giấy xin gia nhập câu lạc bộ phát không nói thật với mẹ mình, cô Viên căn bản không có mời cô tham gia câu lạc bộ. Chỉ là lúc mới khai giảng bà ấy có khen giọng đọc của cô trong trẻo, nhẹ nhàng như là ánh sáng mùa thu xuyên qua hành lang đó, cô thực sự rất thích câu lạc bộ phát thanh này nhưng mà Hà Nguyệt nhất định không đồng ý nên phải đành từ đình ảnh hưởng cô rất lớn, Hà Nguyệt có khả năng khống chế rất mạnh, những thứ cô thích nhưng Hà Nguyệt không thích thì chỉ có thể từ món đồ chơi mà cô muốn, những thứ cô muốn học, không phải cô chưa từng khóc để đòi những cuối cùng chỉ có thể dùng đôi mắt đỏ hoe xin lỗi Hà Thư nhớ lại hồi bé, cảm thấy chính mình xấu hổ và đáng bây giờ không giống nhau, cô có một ít năng lượng giành lấy những đồ mình muốn cho Lăng Việt nhớ trọng hơn là——cô đã phản kháng trong văn phòng của giáo viên bước ra, cô tình cờ gặp Lăng Việt và một cậu nam sinh học lớp bên cạnh nhưng đã quên tên cậu ấy là nam sinh thấy cô hình như nhớ đến vụ việc ồn ào tuần trước, gật đầu với cô rồi quay qua chọc ghẹo Lăng Việt “Kìa, đại ân nhân của mày kìa!”Vọng Thư đã có ý đồ muốn nói chuyện mấy câu với Lăng Việt, nên dừng bước chân, nói chuyện với cậu nam sinh không biết tên kia “Cái gì mà đại ân nhân?”“Mình cảm thấy cậu không có trong câu lạc bộ phát thanh thật quá đáng tiếc.”“Chuyện đó cũng không nên phát triển như vậy.”Trong khi nói, cô liếc nhìn Lăng Việt đang im lặng đứng kế trạng lần này của cậu ấy hình như đã tốt hơn rất nhiều, cậu ấy lại trở thành người con trai ôn hòa ấm áp, lại chủ động nói chuyện với cô “Vẫn nên văn ơn cậu, lớp trưởng lớp hai. Bài văn đó cũng xem như giải vây giúp mình.”Niềm vui sướng khi nộp đơn cho cô chưa hết, cô buột miệng thốt ra một câu “Lăng Việt, cậu có phải đã quên tên mình rồi không? Tại sao mỗi lần gặp mình cậu đều gọi mình là lớp trưởng vậy?”Lời vừa ra khỏi miệng, cô cảm thấy có chút ngơ lời này hình như không có ý khiêu khích, giúp chỉ có thể nặn ra một nụ cười xem như đây là một trò Việt dừng lại, buông lỏng sợi dây quấn quanh ngón tay, thẻ công tác của hội học sinh bay lên giữa không trung.“Mình nhớ mà.” Đôi mắt cậu nghiêm túc nâng lên nhìn Vọng Thư, bóng cô phản chiếu trong con ngươi của cậu, làm người khác cảm giác như mình được tôn trọng “Cậu là Vọng Thư.”“Hi hoà Vọng Thư, mặt trăng, tên này rất hay.”Hi hoà, Vọng Thư, đều là những vị thần mặt trời và mặt trăng của Trung Quốc cổ đại.**Này mình không hiểu lắm nên để sát raw luôn Thư cảm thấy trái tim của mình như bị vuốt ve một chút, toàn bộ máy trong người đều chạy ngược lại, hai bên tai đều nóng cảm thấy mặt mình đã đỏ lên rồi, sợ bị người khác phát hiện nên vội vàng nói một câu có lệ, vội vã rời còn nhỏ, cô đã từng hỏi qua Hà Nguyệt tại sao lại đặt cho cô cái tên này. Lúc ấy, Hà Nguyệt đang dọn dẹp một rương để đồ, nghe xong bà ấy lau cái trán ướt đẫm mồ hôi, đầu ngón tay còn dính chút nước “Bởi vì mẹ hi vọng con có thể là cho mẹ thoải mái, nên gọi là Vọng Thư.”“À?”“À cái gì? Con phải cố gắng nghe lời, đừng làm mẹ lo lắng, biết không?”Người lớn đặt tên cho con của mình nhất định sẽ không qua loa, những lời Hà Nguyệt nói lúc ấy cũng có thể là nói giỡn nhưng bà ấy không biết, chỉ một câu nói thản nhiên của mình cũng đã khiến Vọng Thư khó chịu một lúc giờ nghe được từ miệng Lăng Việt một câu nghĩa rộng như vậy thì khúc mắc trong lòng cô cũng đã tan thành mây ra, tên cô cũng có một ý nghĩa lãng mạn như nam sinh vừa đứng nói chuyện với Vọng Thư xong thì nhìn thấy bóng lưng hốt hoảng của cô, nhỏ giọng nói với Lăng Việt “Người anh em, chắc là người lớp trưởng đó cũng thích mày đó, tao của thấy lỗ tai của cậu ấy đều đỏ.”Lăng Việt nhìn cảnh cáo cậu ta “Đừng nói nhảm.”Anh vừa mới trải qua cảm giác bị người khác đồn thôi, cũng không muốn người khác phải chịu cảm giác nam sinh ngậm miệng, giơ tay đầu hàng. Nếu có thể quay lại thời gian thì tốt biết mấy... codon buon Nói làm liền làm, Lăng Việt đã lấy cho chính mình và Vọng Thư tờ đề thứ tư để dù mấy ngày nay cậu vẫn say mê quay bút nhưng những thứ nên học đều đã học xong, cũng đã xem trước một phần ba chương trình học tú là một loại năng lực, cũng là một thói không tính trước thì cậu cũng không đi làm những thứ Thư làm một tờ đề, nhìn lén cậu một mặt cậu lúc này không có biểu cảm gì, mi mỏng, mũi và cằm đều toát ra vẻ lạnh lùng, sắc bén. Đôi mắt một mí cụp xuống, cậu liếc nhanh các câu hỏi trên giấy, rất nhanh đã nghĩ ra đáp án rồi viết cậu chơi bóng rổ cũng như vậy, không có một động tác dư thừa cubgx chẳng có tí do dự nào, cậu thẳng thắn giống như một chiếc tên đã bắn đi, chỉ có tiền mà không có xử sự của cậu cũng giống như vậy, dứt khoát, lưu loát, mục tiêu rõ ràng và đánh trực Thư từng thấy Lăng Việt chơi bóng rổ, nói chuyện phiếm với bạn bè, tập thể dục buổi sáng, còn có bị cười nhạo chữ viết xấu nên Lăng Việt rất Xấu hổ và giận dữ’….Bây giờ lại thấy được gương mặt nghiêm túc làm bài của Lăng thần kỳ, cô như đang chơi trò ghép hình. Lần tìm những mảnh ghép khác nhau để phát hiện tính cách của Lăng Việt ở những lúc khác nhau, càng hiểu rõ cậu hơn.===Buổi tối tự học, Lăng Việt đã làm xong đề thứ tư, cậu hỏi tình hình của Vọng Thư “Cậu còn bao nhiêu câu chưa làm xong? Mình đợi cậu làm xong thì lấy giúp đề mới luôn!”“Còn câu cuối của môn toán nữa.”“À, câu đó hơi khó, hay là mình đổi đề trước nhé?”Vọng Thư không trả lời, chậm chạp đọc xong câu hỏi, im lăng ba giây rồi lấy bút chì và thước thẳng vẽ thêm hình, viết thêm hai bước giải nữa là xong câu Việt …Chết tiệt, bị cậu ấy cho ăn bơ rồi!Đọc Full Tại Thư thấy Lăng Việt và các bạn học khác thật sự muốn thi đua với trường khác nên mấy ngày tiếp theo sau tiết tự học, cô đều trở về khách sạn tiếp tục làm về sau, câu hỏi càng ngắn nhưng càng ngày càng một câu thôi mà có thể giải đến hai mươi ba mươi phút Vọng Thư rất hưởng thụ cái cảm giác làm bài câu hỏi luôn có nhiều cách giải khác nhau, lúc làm bài luôn có nhiều khó khăn, có rất nhiều ngã rẽ. Nếu đi không đúng ngã rẽ thì chính mình không có năng lực để vượt qua đỉnh núi của kết quả cuối cùng vẫn luôn ở là chắc chắn, thuần túy, tuyệt là đúng, sai là sai. Không giống như hiện thực, rất phức tạp và rất khó phân biệt đúng Thư nhìn tờ giấy nháp chi chít chữ trên bàn, trầm ngâm một lát. Theo lý thuyết thì không phức tạp như vậy, chắc là cách này đã sai lại cẩn thận đọc lại đề, thay đổi suy nghĩ của lúc đang suy nghĩ cách giải, điện thoại cô lại sáng lên, là Hà Nguyệt gọi cho Thư nhận điện thoại, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ cách tính toán “Alo, mẹ.”“Con đang làm gì vậy?”“Làm bài ạ.”“Thiệt hay giả vậy, bây giờ mà cũng còn làm bài sao?”Vọng Thư dừng lại, không trả lời mà chỉ quay lại camera phía sau.“Đây ạ!” Nhìn thấy đề thi và tờ giấy nháp, Hà Nguyệt vẫn không nói nữa, chỉ hỏi cô mấy ngày nay học thế nào, ăn cái Thư trả lời từng câu hỏi cùng, Hà Nguyệt còn dặn dò “Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức đêm biết không? Thân thể là quan trọng nhất.”“Vâng ạ, bây giờ cũng mười một giờ rồi, mẹ cũng nên ngủ sớm một chút.”“Ái chà, cũng biết quan tâm mẹ đấy à!? Nếu mẹ không gọi cho con thì con có nhớ đến mẹ không? Nhóc quỷ không có lương tâm!”Vọng Thư dừng lại một chút, theo bản năng quay đầu lại nhìn Quý Ngâm Thu đang ngồi ở bàn bên cạnh. Cậu ấy khổ sở cắn nắp bút, thâm thù đại hận nhìn đề thi, hình như không nghe thấy cô nói mang tai nghe lên, thuận tay cầm chiếc khăn quàng cổ trên ghế rồi ra khỏi phòng, đứng ở trước cửa “Làm gì có ạ…”“Không có sao, con nghĩ lại đi. Mấy ngày qua con có gọi cho mẹ một cuộc nào sao, đều là mẹ gọi cho con không đấy!”Vọng Thư mở lên khung chat của cô và Hà Nguyệt, đúng là mẹ cô đã tính thời gian rồi, lúc cô mới vừa về khách sạn hay cô đang về khách sạn đều có điện hôm qua, hình như Hà Nguyệt không gọi cho cô. Lúc ấy Vọng Thư đang vội vàng làm đề thi, không chú ý bà ấy sẽ gọi điện thoại cho rất giống một nhóc quỷ không có lương Nguyệt lúc nào cũng nghĩ đến cô, chỉ có cô hai ngày qua do chỉ tập trung làm đề nên mới không chú ý đến mẹ của thất thần dựa vào tường, máy sưởi hành lang chưa được bật hết lên nên cô có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo lan qua lớp da đến tận xương, một chút một chút lại một chút lan khắp toàn thân cô, khiến cô nổi da cô lại đứng bên ngoài hành lang một lúc Full Tại thoại trong tay vẫn không ngừng rung lên, cô bấm mở thì nhìn thấy nhóm chat đang rất náo nhiệt, một tin lại thêm một tin, nó cứ ùn ùn kéo đến khiến cho không thể chấm dứt cuộc trò Chu đang thảo luận với mọi người về đề thi【 Ninh Chu Câu số sáu của đề toán thứ bảy làm sao vậy? Tao làm ba cách rồi mà giải vẫn không ra, điên chết mất! 】【 Thẩm Tiệp Cuối cùng cũng làm xong đề thứ bảy của vật lý, tận năm phút, mệt chết mất, bây giờ cũng không muốn yêu đương luôn. 】【 Ngô Trung Ai ra cái đề lý gì mà nghiệt ngã vậy! Chết mất, bắt liệt kê ba công thức lý rồi lại giải theo phương pháp toán, ủa là sao? Giải hai tờ giấy A4 rồi đấy! 】【 Tiết Trình Đề đó cũng rất đơn giản mà, có một cái dữ kiện bị ẩn, dùng hai bước là ra thôi! 】【 Ngô Trung Cái gì!? Mèo con khóc thút 】【 Ninh Chu Cười chết tao! Ngô Trung, mày là con trai mà xài mấy cái nhãn dán mèo con này làm gì? Mày nhắn tin với con gái rồi tiện tay lưu vào à? 】【 Tiết Trình Really? 】【 Thẩm Tiệp Really? 】【 Chu Nham Really? 】……Đề tài sau đó lại chuyển hướng một cách kỳ Thư nhìn nhóm chat đang bay nhãn dán loạn xạ, tâm tình tốt hơn một chút, xoay người vào Ngâm Thu vò đầu bứt tóc vì một câu hỏi, bị câu đó kéo lê gần bốn mươi Vọng Thư đi vào, trong mắt tràn đầy ánh sao lấp lánh “Vọng Thư ~ Vọng Thư ~ bây giờ cậu có rảnh không?”“Có đấy, sao vậy?” Vọng Thư đem mớ cảm xúc rối ren trong lòng mình giam lại, đi đến phía cậu ấy “Câu nào thế, để mình xem.”Quý Ngâm Thu hoan hô một tiếng “Yeah! Vọng Thư, cậu thật tốt!”Vọng Thư giảng lại câu đó, xác nhận cậu ấy đã hiểu được mới trở về ghế của mình, ngồi ngây ngốc hỏi cậu ấy “Hôm nay cậu đã gọi điện cho ba mẹ cậu chưa?”“Hả?” Vẻ mặt đau răng Quý Ngâm Thu “Cậu không nói mình cũng quên mất, mấy ngày rồi mình cũng chưa gọi cho bọn họ.”Cậu ấy vội vàng lấy điện thoại, mở WeChat rồi gọi video với họ. Ánh mắt nịnh nọt nhìn camera trước, cười cười “Oa, ba mẹ thân yêu của con đang làm gì vậy?”Đầu bên kia truyền đến một giọng nói buồn ngủ “….Có chuyện gì xảy sao, Ngâm Ngâm? Muộn rồi sao mà con gọi cho ba mẹ vậy?”“Không có ạ, chỉ là, chỉ là do con nhớ hai người quá đó!”Giọng điệu bên kia đã trở nên lạnh lùng hơn, ghét bỏ mà Xì’ một tiết “Có chuyện gì thì để mai nói, ba mẹ đi ngủ đây.”Sau đó không chút lưu luyến cúp điện Ngâm Thu tức giận chết đi được “Hừ, ngày mai mình nhất định không gọi cho bọn họ!”Lúc đầu Vọng Thư muốn làm đề xong thì mới đi ngủ nhưng trong lòng lại không thể yên được, cứ suy nghĩ mây bay. Cô viết lung tung trên giấy nháp sau đó mới đi hôm sau, cô đi đến phòng học, chuẩn bị làm thêm những câu mà cô chưa kịp bao lâu sau Lăng Việt cũng đến lớp, ngồi bên cạnh Vọng Thư, hơi ngạc nhiên khi thấy Vọng Thư vẫn đang làm đề. Tốc độ làm bài của Vọng Thư cũng ngang ngửa cậu, theo lý thuyết thì về nhà một giờ đã làm xong “Hôm qua cậu không làm kịp sao?”“Ừm.” Vọng Thư nhìn vào đôi mắt mơ hồ của cậu, không muốn giải thích nhưng vẫn nói một câu “Tối qua tâm trạng hơi kém nên không muốn làm.”Cô nói rất nhẹ nhàng, ánh mắt an tĩnh mà nhìn qua, không có cảm xúc gì cứ như đang nói một sự thật dửng lại làm cho mọi người đang cảm thấy cô đang Việt im lặng một hồi, giống như đang suy nghĩ câu nói của mình, cuối cùng vụng về an ủi “Không sao, không muốn làm thì không làm.”“Cậu có thể xem Uông Tằng Kỳ viết về trứng vịt muối.”Vọng Thư đã đọc vài viết vào buổi tối tự học hôm trước, nhìn thầy Uông Tằng Kỳ viết về hột vịt muối mà phát thèm, còn cùng Quý Ngâm Thu thảo luận sôi nổi về nó. Nghe nói sáng hôm sau sẽ có hột vịt muối và cháo, không nghĩ đến Lăng Việt sẽ nghe thấy, bây giờ vẫn còn cậu mò mẫm trong cặp một hồi lâu, lấy ra một viên kẹo bạc hà bị đè đến nhăn nhúm, đặt trên đề thi của Vọng Thư “Ăn một viên kẹo, thả lỏng một chút đi.”Vọng Thư nhìn chằm chằm viên kẹo kia một lát, đột nhiên không kiềm chế được hỏi cậu “Đây không phải viên kẹo lúc trước mình cho cậu sao?”“…ừm.” Lăng Việt có chút ngượng ngùng “Chỗ mình không có đồ ăn vặt gì, cậu cứ cầm đi.”“Có câu nào không hiểu cậu có thể hỏi mình.”Vọng Thư lột vỏ viên kẹo ra bỏ vào trong miệng, vị ngọt tươi mát xông thẳng đến nhấn mạnh “Mình làm được.”Lăng Việt “Cậu không cần phải xấu hổ, mình rất thích giúp đỡ mọi người đấy.”Vọng Thư không trả lời, Từ Diệc Minh bên cạnh đang bị câu hỏi tra tấn liền chen vào nói “Thích giúp đỡ mọi người sao? Tao nói này người anh em, bày tao câu này đi!”Lăng Việt chỉ nói cho cậu ta hướng giải.“Hay nha, tại sao tao không nghĩ ra!”Đọc Full Tại học sinh trường Giang Tô thấy vậy liền vây xung quanh Lăng Việt, thảo luận sôi nổi “Lăng Việt, mày bày chúng tao với được không?”“Được chứ, sao lại không?”“Tại thấy mày hai ngày nay học hành quá chăm chỉ, cố gắng chọi lại với đám học bá cao siêu Thiên Hải nên tụi tao không dám làm phiền mày.”“Không có sao đâu, tao đuổi kịp rồi!”“Fu**!!!” Ngô Trung không khống chế giọng nói, cậu la lên sau đó lại nhanh chóng hạ giọng “Ngày thứ ba mày mới bắt đầu đuổi, bây giờ mới thứ bảy đã đuổi kịp rồi? Ghê vậy!”Lăng Việt chỉ Vọng Thư “Cậu ấy cũng đuổi kịp rồi.”“Trời má, trời má, đại học bá.” Mọi người xung quanh đều bắt đầu khen Thư mím môi cười với mọi người, một lúc sau mới phản ứng được, Lăng Việt đang an ủi cô sao?Bời vì tâm trạng cô đang không tốt nên mới để cho người khác khen liếc nhìn Lăng Việt một cái, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt mỉm cười ngâm ngâm của đám người đang cãi cọ ầm ĩ, ánh mắt hai người nhìn chằm chằm tim của Vọng Thư nhảy dựng, vội vàng nhìn sang nơi khác. Cảm thấy bí mật mình cất giấu nơi sâu nhất đã bị nhìn thấu.“Được, có gì không biết thì hỏi tao.”Mọi người vội xếp thành hàng, theo thứ tự đi hỏi bài. Một lát sau, người xung quanh không có giảm mà còn tăng, nhiệt độ xung quanh cũng tăng lên không sao bọn họ không đến hỏi mình?Vọng Thư đột nhiên rất muốn tham gia vào một mảnh nháo nhào này, trở thành một phần trong vậy cô nói “Mình cũng giúp được mà, tại sao các cậu không đến hỏi mình?”Một cậu nam sinh sắp đến lượt sửng sốt, ấp a ấp úng nói “Chỉ làm…Cậu là nữ thần, bọn mình hơi xấu hổ khi làm phiền cậu”.“…Nữ thần?” Vọng Thư cứng họng, cô cũng không biết mình đã để lại ấn tượng gì cho mọi người mà khiến bọn họ đặt biệt danh như cậu nam sinh đó đỏ đám người chỉ có một mình Tiết Trình là hơi quen Vọng Thư, trực tiếp chạy đến trước mặt Vọng Thư “Mình muốn hỏi cậu một câu toán.”Vọng Thư nhìn vào tờ đề thi “Câu nào vậy?”Mấy nam sinh đang xếp hàng chỗ Lăng Việt thấy vậy, hơn một nửa đã chạy đến chỗ Vọng Thư “Nếu Vọng Thư đã nói như vậy thì tụi mình không khách sáo nữa.”Mấy nữ sinh còn lại cũng nhìn nhau, cảm thấy ở lại cũng không ổn lắm nên do do dự dự đi đến chỗ Vọng mặt Lăng Việt chỉ còn lại hai ba xoay bút, nhìn Vọng Thư rồi nói “Đoạt khách của mình à?”Vọng Thư bị câu nói này của cậu chọc nam sinh trong hàng đột nhiên xôn Thư vẫn luôn là một người im lặng, cũng không nói chuyện với những người không quen, những người quen được cậu ấy trong một học kỳ chỉ đếm trên đầu ngón tại nhìn thấy cô cười, đôi mắt cong cong, khoé môi giãn ra, vừa dịu dàng lại vừa sạch sẽ. Đột nhiên có cảm giác bất ngờ, muốn ở trong hàng của Vọng Thư, ngắm bôn dáng của cậu ấy giảng bài cho người Việt đề nghị “Hay là như vậy đi, tụi mày đếm số 1, 2. Một đi bên kia, hai qua chỗ tao. Cậu ấy có một người nên không kịp giảng cho tụi mày đâu.”Vì vậy mọi người bắt đầu đếm số“1”“2”“1”“1”“2”“1”“1”“1”……Bạn học sinh hô số 2 thứ hai đột nhiên phản ứng “Tụi mày làm cái gì vậy?”Mọi người nhìn nhau sau đó cười rộ lên.

nếu ánh trăng có thể quay lại